Văn AK5
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

ĐẤT SỐNG-NHỮNG SUY NGHĨ VỀ CUỘC ĐỜI (Phần I)

Go down

ĐẤT SỐNG-NHỮNG SUY NGHĨ VỀ CUỘC ĐỜI (Phần I) Empty ĐẤT SỐNG-NHỮNG SUY NGHĨ VỀ CUỘC ĐỜI (Phần I)

Bài gửi by phanthanhnhon 04/08/08, 05:22 am

ĐẤT SỐNG

Tản văn (Phan Thành Nhơn)
I



Cây cỏ muốn sống cần phải có đất sống. Con người cũng vậy muốn sống cũng có mảnh đất yên ổn để sống cho trọn vẹn một cuộc đời. Trên trái đất này, chưa có một ai có một cuộc sống trường cửu. Đời người chỉ có một thóang thôi.
Ai mà chả chết đi!


Đời người như một cơn gió lùa. Tồn tại và không tồn tại như trở bàn tay. Nhanh lắm. Có và không có trong cuộc đời không có gì là quan trọng. Hiện hữu và tiêu biến cũng nhanh thôi.
Sống trên đời quá khổ sở, vất vả cũng lắm điều chán nản. Nếu cuộc đời một con người, chỉ sống trong hạnh phúc không có buồn chán chắc chả có gì là thú vị.
Trên đời này, không thể nói rằng chỉ có tòan là đất xấu hoặc tòan là đất tốt. Tốt hay xấu chủ yếu là do con người có biết sử dụng, biết cải tạo hay không? Nếu đất tốt mà không biết sử dụng nó thì đất dù tốt đến cách mấy nó cũng chỉ là một mảnh đất vô dụng.
Con người hình như ai cũng có một số phận khác nhau. Nhiều khi tự hỏi tại sao mình lại xuất hiện trên trái đất này trong khỏang thời gian này, sao không xuất hiện sớm hơn hoặc trễ hơn. Lắm lúc nghĩ cuộc đời sao mà buồn cười quá. Ai nấy cứ bon chen giành địa vị, chức vụ, tiền tài...cuối cùng được cái gì? Cũng trở về cát bụi mà thôi!
Chuyến tàu cuộc đời đang rong rủi những vòng lăn bánh chầm chậm, nhìn sang vệ đường mọi người đang giành giật nhau từng miếng vụn của sự ích kỉ, dục vọng thấp hèn của con người.
Những chồi non xanh mượt rồi cũng xanh rờn, nhợt nhạt rồi vàng úa rụng rời trước làn gió nhẹ thỏang qua. Đời người cũng thế thôi, mới thời son trẻ đó, mà bây giờ như chiếc lá sắp ngả màu vàng để chuẩn bị tiếp nhau rơi lả tả trong gió bụi cuộc đời.
Ai có thể đóan được cuộc đời mình rồi sẽ ra sao? Mong sao đủ gạo thổi cơm ngày hai bữa, nước uống đầy đủ. Mọi buồn phiền, tham vọng tan biến qua từng ngày. Nơi nào là đất sống của một con người?
Con kiến rất nhỏ bé, nó vẫn muốn tồn tại trong cuộc đời này. Ăn chả là bao mà nó vẫn cứ làm việc cật lực cả đời.
Có ai tin rằng đời người có số phận hẳn hoi! Cuối cùng rồi ai ai cũng chấp nhận cái khoảng hẹp của cuộc đời là nỗi cô đơn, chán ngán con người, mọi thứ.
Cái hồ bao khát vọng của con người chứa nặng những tham vọng thấp hèn. Đói nghèo làm cho con người cục cằn hơn, nhìn cuộc sống là những vùng tối ảm đạm.
Cái hạnh phúc nhất của con người là những gì mình đang có. Mọi cái xa vời chưa hẳn là cái hạnh phúc của mình. Đời người quá hám danh, chuộng tiền tài vật chất, coi mọi người chẳng ra gì, cuối cùng họ sẽ sống những ngày còn lại nặng nề nhất khi còn hiện hữu trên cõi trần ai.
Từng bước lần về bên kia của cái dốc cuộc đời. Càng thấm thía hơn những gì mình đã trải qua, từng được chứng kiến. Từng bước, từng bước nó có vẻ vững vàng hơn, nhưng nó đã lộ rõ sự uể oải vì đã vượt qua hơn nửa cuộc đời người.
Mỗi người phải chấp nhận một định mệnh của dòng đời. Ai đã từng vượt qua mới có thể biết đoạn đường đó có êm ái, dằn sốc hay không ; con hẻm đó có đi vào ngõ cụt hay không;còn long người thì vô phương hiểu được.
Từng phút từng giây, cuộc đời lại trôi qua, từng bước, từng bước… con người lại trở về với cái mình đã bắt đầu. Cát bụi!
Được gì ở cái trần gian đầy ân oán, sầu khổ, chán chường… Chỉ còn biết ngồi đém nhịp thời gian trôi đi lặng lẽ, với những nặn nề toan tính: tại sao như thế? Làm thế nào bây giờ? Rồi sẽ ra sao? Sẽ về đâu? Rồi sao nữa?... Ôi! Cả một mớ bong bong.
“Lâu rồi đời mình cũng qua”, qui luật sống ấy chắc đúng mà! Cái gì rồi đâu cũng vào đấy. Chả lẽ cuộc đời quá khe khắt, khắc nghiệt đến nỗi không cho con người một vài khoảng thảnh thơi. Trên đời này, luật bù trừ là luật đã đúng, đang đúng và mãi mãi vẫn đúng.
Rồi mọi việc rồi cũng khép lại, lần lượt đóng khung vào dĩ vãng. Hãy đối mặt với cuộc đời, đau buồn lắm rồi cũng chai lì đi. Đối mặt là một việc làm rất cần trong cuộc sống. Cuối cùng rồi cũng sẽ là đáp số của những bài toán, cuộc đời hóc búa. Chạy trời không khỏi nắng.
Dòng sông khi chưa có giông bão thì nó rất êm ả. Khi có giông to, gió lớn dòng sông sẽ rì rầm không còn êm ả nữa. Thế nào rồi cũng có going tố, cuộc đời không bao giờ êm ả mãi.
Nếu cuộc đời trôi đi quá êm ả thì còn gì là cuộc đời nữa! Mọi vấn đề phải đối mặt, dối mặt một cách sẵn sàng.
Mọi cám dỗ cuộc đời, luôn là những gì khó nói. Người ta sẽ làm mọi điều khi người ta muốn. Khi đã đi lạc đường, lúc quay đầu trở lại rất mệt. Vì mình phải đi ngược lại đoạn đường mình đã đi lạc đến đoạn đường đúng. “Khi đi lại chú nên hỏi thăm!” Lời nói rất chí lí, nếu không hỏi thì mình cho rằng mình đang đi đúng đường.
Đất nước mình còn rất nhiều nơi yên ả.
Cuộc đời không bao giờ mỉm cười với một người nào trong cuộc sống. Cuộc đời chỉ biết lắc đầu, vẫy tay chào... mà thôi.
Đi về đâu cũng vậy thôi! Đâu đâu cũng đầy rẫy những tị hiềm. Con người khi còn hơi thở, dứt khoát lòng tham vẫn còn.
Rồi tất cả cũng đi vào cõi vĩnh hằng, bon chen cho lắm cũng trở về con số không. Bên cạnh những niềm vui là những nỗi buồn, chán ghét...
Sợi dây đàn khi đã đến một độ căng nhất định, nếu căng quá mức tất nhiên nó phải đứt thôi. Tình huống ở đời cũng vậy, khi người ta thấy chán ghét, họ có thể làm những việc ngoài mong muốn của họ.
Sống ở đời, khi tất cả không còn là tốt đẹp nữa, niềm tin đã vơi đi. Sống còn tin ai, còn đâu là chân lí. Đất sống của con người ở đâu?
Thời gian còn lại rồi sẽ vơi đi hết. Cuối cùng chỉ còn lại âm vang héo hắt của cả đời cũa một con người. Khi quá bế tắc, con người có thể suy nghĩ đến những điều không hay lắm.
Nghĩ đi nghĩ lại thì cuộc đời sao đầy rẫy những bất công. Ở trên đời chả có gì là chân lí. Ai đã sống rồi mới biết cuộc sống là như thế nào? Càng sống, càng thấy bề trái của cuộc đời càng rộng hơn.
Thiết nghĩ, khi còn tồn tại ở cõi đời, cái được nhất là tình người, còn tiền chỉ là ánh chớp phù du, có khi có và những lúc không có. Tiền không có còn có thể tìm được,còn tình cảm con người khi đã khiếm khuyết, hụt hẩng thì không sao cân bằng lại được.
Qui luật cuộc đời là bất diệt: có đến rồi sẽ có đi. Không có một ai tồn tại mãi trên mãi mãi trên cuộc sống này. Câu hỏi đang đặt ra là mình phải sống như thế nào? Sống làm sao cho coi được? Hãy chấp nhận cuộc sống, dù cuộc sống quá nhiều phủ phàng và cay đắng.
Làm thân cây cỏ còn mong những hạt mưa đầu mùa đến sớm, huống chi là con người, ai mà muốn mình sống trong những ngày nắng hạn triền miên.
Bần cùng quá con người sẽ suy nghĩ quẫn. Nghĩ đến những điều không nên nghĩ, không đáng nghĩ. Đau khổ sẽ làm cho con người ta u tối, chán chường, không thích sống nữa.
Khi đã chới với rồi, muốn lấy thăng bằng lại là cả một vấn đề. Không một ai trong cuộc sống lại muốn mình sống trong cảnh đời đầy lo lắng, phập phồng.
Nhiều khi nghĩ, cuộc đời này chẳng còn gì đề quyến luyến. Mọi người đều đem lại sự mất niềm tin. Chả biết tin ai bây giờ? Lời nói, việc làm sao mà chán ngán!
Biết rằng cuộc sống là tạm bợ, cái chết mới là vĩnh hằng. Trong cuộc đời sao đầy phũ phàng, cay đắng, chua chát...Từng ngày, bốc từng tờ lịch, trong lòng mong cho cuộc đời thôi không còn nữa. Để không còn vui, cười, buồn, khổ, bế tắc...Khi cuộc đời quá buồn cười!
Đã là một con người hãy sống như thế nào thể hiện được là một con người. Sống cho người một chút. Người ta thường nói cái bệnh thì chữa được, còn cái tật thì khó mà xua nó đi được.
Lắm lúc, mình nghĩ, cứ để mọi việc cứ trôi qua. Nhưng nhiều lúc quá bực bội. Thiết nghĩ, mọi việc sẽ trôi lặng lẽ vào dĩ vãng. Cái buồn trước mắt rồi sẽ trôi qua đi.
Con người đã thấm thía khi mọi người đếu xa lánh mình chẳng còn cái gì để nói.
Tồn tại để tồn tại thôi, mọi việc đều có thể xảy ra trước mắt. Ai có thể nói rằng ngày mai tôi sẽ ra sao?
Khi đã bị thương rồi dù có lành lại, thì vết sẹo vẫn còn đấy, khó mà xóa mờ được. Sống trong cuộc đời mà không nếm mùi khổ sở thì cuộc đời không phải là cuộc đời nữa.
Một đống tro tàn còn chút than đỏ khi củi được bỏ vào nó sẽ bốc lửa lên. Đời chả có gì yên ả đâu? Cuối cùng rồi cũng có ngày kết thúc.
Cũng xong thôi! Càng ít lo lắng càng khỏe khoắn hơn. Nước đổ từ trên cao đổ xuống.Nhiệm vụ phải thế thôi: có sinh có dưỡng.
Trong cuộc đời này, không có một cái gì là công bằng cả. Toàn là tính toán hơn thiệt mà thôi. Hơn thiệt để làm gì! Ở đời mong sao có cơm ăn ngày hai bữa là quí lắm rồi. Bon chen mãi để làm gì!
Có những thầy lúc còn trẻ coi như hình tượng, nhưng cuối cùng thật đáng buồn. Vật chất làm cho con người mê muội đi, không còn kịp suy nghĩ về kết cục hẩm hiu của cái khoảng thời gian còn lại của cuộc đời mình.
Khi chưa bước lên tàu về lại quê hương, thì không một ai có thể khẳng định mình là tốt hay xấu. Khi đã lỡ làm một việc gì đó quá đáng, cần phải có lớp thời gian dài và dày mới có thể làm mờ đi cái quá khứ đầy những cái xấu.
Người biết nhìn lại là người còn biết suy nghĩ và biết tự soi mình vào chiếc gương cuộc đời đầy vẩn đục...
Tiền ở đời chẳng khác nào là một lớp bụi, nó che khuất những cái tốt đẹp của con người. Tiền cũng đã làm lóe mắt con người, con người làm tất cả để có được tiền.
Thời gian sẽ vơi đi khi thời gian từng phút từng giây trôi qua. Cái gì sẽ đến rồi cũng phải đến thôi. Ai mà đoán được. Làm sao có thể ngờ được.
Cố thôi! Vượt qua thôi mà! Đời người ai chả có lúc khó khăn vất vả. Nỗi khổ càng nhiều lên làm cho con mắt trong lòng sáng hẳn lên. Lắm lúc buồn thật. Nhưng thôi có gì phải buồn. Sẽ qua tất!
Rồi cũng đến cái đích của cuộc đời con người. Sống để rồi chết. Ai thoát khỏi qui luật sinh tử.
Đối nhân xử thế? Một việc làm rất là khó. Ai không biết đối nhân xử thế sẽ "chết" không thể nào cứu vãn. Những người không biết đối nhân xử thế sẽ không có đất sống và thậm chí không có đất để chết.
Sống gửi thác về. Rồi sẽ về thôi! Sống để được thấm đẫm nỗi khổ của cuộc đời. Sống để làm nốt những công việc muôn thuở: làm cha, làm mẹ...
Mình muốn cũng chả có được đâu. Dù cuộc sống có bất công cũng phải cố gắng vượt qua những nghiệt ngả.
Từng tờ lịch lại vơi đi. Để rồi từng con người lại tiếp nối ra đi. Đất lại dang rộng vòng tay ôm chặt từng cuộc đời của mỗi con người về nơi vĩnh hằng.
Càng sống, càng thấy con người thật là đáng sợ. Chả có gì là tốt đẹp. Trước mắt toàn là màu xám.
Đến đâu cũng vậy thôi, không có gì là yên ả hết. Hãy tạo cho mình một nguyên tắc sống không lệ thuộc vào ai cả. Tất cả rồi cũng sẽ trở thành dĩ vãng. Có nếm trải cay đắng của cuộc đời mới hiểu cuộc đời là như thế nào! Cả cuộc đời chỉ gặp toàn là cay đắng. Thôi hãy tự an ủi mình: số mệnh mà!...
Của thiên trả địa, đời hình như có qui luật không thể chống chế được. Cái đến rồi nó sẽ đến. Hơn thua ở đời cũng chả được gì.
Ở đời chưa có gì mạnh hơn ngọn lửa. Ngọn lửa trong tự nhiên thì có thể dập tắt. Nhưng ngọn lửa trong cuộc đời-lửa lòng-khó ma dập tắt. Ngọn lửa đời nó đã đủ độ nóng, nó sẽ bùng lên dữ dội. Và nó sẽ thui rụi tất cả những gì khó tồn tại.
Đối nhân xử thế thật khó khăn. Làm thế nào để tất cả mọi người không buồn phiền quả là khó.
Có những đám tang , người đến đưa tang đông vô kể. Và cũng có những đám tang vắng lạnh như "chùa Bà Đanh". Chắc lí do khi sống, người đã chết thiếu tình cảm trong đối nhân xử thế.
Nỗi buồn cuộc đời ai chả có. Sống có nét người một người một chút. Đừng để lòng tham của con người làm mờ đi những gì gọi là nghĩa nhân. Ở đời chả ai hơn ai cái gì cả. Ai cũng như ai mà thôi!
phanthanhnhon
phanthanhnhon
Người Quản Lý
Người Quản Lý

Libra Tuổi : 63
Đến từ : Đồng Tháp
Tổng số bài gửi : 589
Điểm : 2012
Đã Được Cảm Ơn : 2
Registration date : 27/07/2008

https://vanak5.forumvi.com

Về Đầu Trang Go down

Về Đầu Trang

- Similar topics

 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết