Văn AK5
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

GIAI PHẨM HÈ 77 (3)

Go down

GIAI PHẨM HÈ 77 (3) Empty GIAI PHẨM HÈ 77 (3)

Bài gửi by phanthanhnhon 06/10/08, 04:11 am

5.TÔI HỌC BAN AB
Võ Ngọc Hồng
Mới hôm nào còn bỡ ngỡ vào trường cấp ba, mà nay lại một niên học sắp trôi qua.
Nhớ hôm tựu trường mình được chọn vào ban AB, nghe hai chữ AB làm chúng tôi phải rùng mình vì học một hơi hai ban (ngán làm sao). Nếu trời đất chủ trương có bốn mùa: xuân, hạ, thu, đông để vạn vật được sinh tồn, thì con người ta cũng biết tạo ra sự học với bốn ban: A,B,C,D riêng biệt. Nhưng ban AB được ghép chung lại với và được coi là ban học đầu tiên nên tụi tôi bao giờ cũng thấy mình rất "quai" như quai chảo vậy. Mới hôm đầu tiên vào lớp gặp sư phụ Châu trông thầy vui vẻ "nàm thao" và cũng chính là thầy chủ nhiệm của chúng ta, sau vài lời chuyện trò rồi ông lại hỏi bài anh văn để theo đúng nghĩa thầy trò trong ngày ra mắt (khiếp quá). Đến Sư phụ Hùng mới là trứ danh nhất. Vừa bước vào lớp ông bèn mở màn phi lộ:
"Hôm nay tôi được văn phòng sắp dạy lớp 10AB1, trước hết thầy trò ta giới thiệu nhau sau là viết chương trình học: nào là văn học sử, giảng văn, nào là tập làm văn trong đó có tám bài nói và tám bài viết ( câu tám bài nói, tám bài viết thầy hơi kéo dài ra làm chúng tôi phải nhăn mặt rùng mình). Hết giờ văn đến giờ sử của cô Dung rất vui vẻ giảng bài hòa mình với bài làm chúng tôi rất say sưa, nhưng khi nghe cô nói từ nay đến cuối năm là phải ba tập 100 trang thìchúng tôi hít hà, nhe răng (nản ơi là nản). Đến cô địa vào ôi thôi như một nàng tiên xuất hiện: cô Mai cũng chính là cô chủ nhiệm sau của chúng ta, trông cô rất vui vẻ yêu đời, không có gì là vướng bận. Sau học kì I thầy Châu (tức thầy chủ nhiệm) đổi đi, chúng tôi được thay thế một giáo viên anh văn khác là cô Lý Hạnh: giọng cô đọc rất hay và cũng rất dễ thương tính tình vui vẻ đã gây được cảm tình lớp chúng tôi. Trong suốt một năm học người thường trách và chê bai lớp chúng tôi nhất là "thầy Toán", thì các bạn cũng đã biết tại sao chúng ta "giở toán" vì chúng ta mất căn bản nên từ đó sinh ra chán nản, lơ là. Nhưng khi nghe thi tú tài có thi Toán thì chúng tôi "hồn bay phách lạc, tim đập chân run" vì ban AB chúng tôi chỉ "o văn, sử, địa, sinh ngữ" chứ không "o toán" nên bấy giờ bị "bà hú" chúng tôi (nhưng cũng còn kịp để chúng tôi khắc phục ngay). Đó là những cảm nghĩ của chúng tôi.
Sau đây là dư luận: ngay sau khi buổi học đầu tiên ra về nghe có tiếng léo nhéo "Đó ban AB đó" lại một tiếng khác "Chời ơi văn chương quá ta" tự nhiên tôi thấy quê quá và, đi mau về nhà để tránh sao hỏa tạ của bà con hàng xóm. Vừa để tập xuống bàn định tìm chỗ nằm để suy nghĩ cuộc đời thì tụi bạn cũ năm ngoái đến thăm chơi. Tụi nó hỏi: Ê đi ban gì mậy? Thôi rồi năm điều Bác dạy lại hiện ra tôi đành phải thật thà, ngay thẳng đành trả lời là đi "ban AB" tức thì tụi nó sạo lia nào là nhìn "nhìn mặt mày, là biết ngay mầy đã có một tâm hồn nghệ sĩ, nào là "học ban AB sinh ngữ trứ danh" nào là "hiểu biết nhiều về lịch sử thế giới", nào là...thiệt hết biết nói sao tôi đành "im lặng" mặc co tụi nó tấn công.
Thế là từ đó tôi nhập tịch vào lớp 10AB1 mà thường gọi là "10 ăn bò" quí vị ạ. Học thì thật trứ danh nhìn sổ điểm ai cũng rầu dùm vì "cây gậy chống vầ tầu" quá day đặc, ý kiến giáo sư hết chỗ phê. Nhưng được cái là chỉ cần học văn, sử, địa, sinh ngữ nên kể ra cũng nhàn rỗi lắm và dù sao đi nữ kể ra cũng tự hào với bà con cô bác rằng ta đây có tâm hồn "lòi sĩ" ý quên "nghẹ sĩ" vô cùng.

6. HOA HỌC TRÒ
Nguyễn Ngọc Thanh Tuyền

"Nếu ai hỏi: "Em yêu hoa nào nhất?"
Em sẽ nói rằng: 'Hoa trong trắng, ngây thơ
Hoa đậm tình, đậm nghĩa tuổi mộng mơ
Không ẻo lả, thướt tha
Vẫn hồn nhiên theo gió
Hoa Học trò, ai có biết chăng?"
Phượng không thơm, phượng chưa hẳn là đẹp, nhưng phượng đỏ và phượng nhiều, phượng có một linh hồn sắc sảo mênh mang.
Phượng không phải là một đóa, không phải vài cành phượng đây là cả một loạt, cả một vùng, cả một góc trời đỏ rực. Mỗi hoa chỉ là một phần tử của cái xã hội thắm tươi, người ta quên đóa hoa, chỉ nghĩ đến cây, đến hàng, đến những tàn lớn xòe ra, trên dậu khít nhau bằng muôn ngàn con bướm thắm. Màu hoa phượng chói lói, sinh sống như như sắc máu người. Ấy là lời kêu kì bí của mùa hè; trong nắng chói chan, mùa hè thét lên những tiếng lửa.
Nhưng hoa càng đỏ, lá lại càng xanh. Vừa buồn mà lại vừa vui, mới thực là nỗi niềm bông phượng. Một làn gió hẩy tới, từng đợt sóng rào rào trên biển hoa..
Người ta hay trồng phượng ngoài thành và trong thành và người ta hay trồng phượng trong các sân trường. Vì sao? Nhưng dù trồng ở đâu, cũng chỉ có bọn học sinh yêu và hiểu hoa phượng nhất. Hoa phượng là hoa học trò. Còn ai quen với phượng cho bằng bọn cắp sách đến trường một ngày hai buổi! Còn ai có linh hồn tươi thắm để quan hoài dùng với phượng thắm tươi?
Mùa xuân, phượng ra lá. Lá xanh um, mát rượi, ngon lành như lá me non. Lá ban đầu xếp lại, còn e; dần dần xòe ra cho gió đưa đẩy. Lòng cậu học trò phơi phới làm sao! Cậu chăm lo học hành, rồi lâu cũng vô tâm quên màu lá phượng. Một hôm bỗng đâu trên những cành cây báo ra một tin thắm: mùa hoa phượng bắt đầu! Đến giờ chơi, học trò ngạc nhiên nhìn hoa nở lúc nào mà bất ngờ dữ vậy!
Bình minh của hoa phượng là một màu đỏ còn non nếu có mưa, lại càng tươi dịu. Ngày xuân dần hết, số hoa tăng, màu cũng đậm dần. Rồi còn đứng trước mặt...Nhớ một bãi biển sóng chấp chóa...Nhớ một trưa hè gà gái khan...Nhớ một thành xưa son uể oải..
...Thôi học trò đã về hết, hoa phượng ở lại một mình. Phượng đứng canh gác nhà trường, sân trường. Hè đang thịnh, mọi nơi đều buồn bã, trường ngủ, cây cối cũng ngủ. Chỉ có hoa phượng thức để làm vui cho cảnh trường. Hoa phượng thức, nhưng thỉnh thoảng cũng mệt nhọc, muốn lim dim. Gió qua, hoa giật mình, một cơn hoa rụng.
Cứ như thế, hoa học trò thả những cánh son xuống cỏ, đếm từng giây phút xa bọn học sinh! Hoa phượng rơi, rơi...Hoa phượng mơ. Hoa phượng khóc. Trường không tiếng trống, không tiếng người. Hoa phượng mơ hoa phượng nhớ. ba tháng trời đằng đẵng. Hoa phượng đẹp với ai, khi học sinh đã đi cả rồi!
Thế mà ba tháng qua. Hoa phượng gần xong cái bổn phận của mình. Từng trận, từng cơn hay từng đóa, từng cánh, phượng đã trải hết mùa hè, thu sang như trút cả gánh hoa...Học sinh về đây! Hoa phượng chỉ còn thưa lưa, lẻ tẻ; ôi các anh em, chúng tôi đã nở, đẹp lắm, các anh không đến sớm mà xem, chúng tôi nhớ các anh mà rụng hết rồi, bây giờ còn mấy bông hoa là để dành chờ các anh, chứ đáng lẽ đã rụng tiệt cả.
Anh em học trò nhìn lên cành phượng: lúc đi phượng nở, lúc về, phượng có trái rồi. Dưới cỏ xanh, hoa phượng rơi lâu, cành sẫm mụt nát. Trên cành cái vui bông phượng tuy cuối mùa mà đằm thắm biết bao! Hết cái gắt gỏng bề bộn mùa hè, bây giờ hoa phượng lưa thưa, cuộc tình duyên đã dời sang thu, có lẽ vì vậy mà hoa phượng ấm lên gấp bội.
Vài hôm nữa, hoa phượng sẽ nghỉ, sẽ yên lặng để cho anh em học; anh em cố học đi, tìm hái bông lài, bông lí, kiếm ngửi hoa ngâu, hoa hồng; anh em học cho hay, hoa phượng sẽ gặp các anh lúc cuối năm, trong lời chia tay và lại nói cùng anh cái tâm sự thiết tha của mùa hạ.
phanthanhnhon
phanthanhnhon
Người Quản Lý
Người Quản Lý

Libra Tuổi : 63
Đến từ : Đồng Tháp
Tổng số bài gửi : 589
Điểm : 2012
Đã Được Cảm Ơn : 2
Registration date : 27/07/2008

https://vanak5.forumvi.com

Về Đầu Trang Go down

Về Đầu Trang

- Similar topics

 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết